您现在的位置是:Thời sự >>正文
Nhận định, soi kèo Uruguay vs Argentina, 06h30 ngày 22/3: Mất Messi, mất hết
Thời sự42348人已围观
简介 Nguyễn Quang Hải - 21/03/2025 08:23 World Cup ...
Tags:
相关文章
Kèo vàng bóng đá Bồ Đào Nha vs Đan Mạch, 02h45 ngày 24/3: Thất vọng Seleccao
Thời sựHư Vân - 23/03/2025 12:07 Kèo vàng bóng đá ...
【Thời sự】
阅读更多Gia hạn thi 'Ý tưởng sáng tạo về trò chơi giáo dục '
Thời sựCác em học sinh được khuyến khích lên tiếng xây dựng sân chơi trực tuyến của riêng mình
Theo nhận định của nhiều chuyên gia giáo dục, việc cho ra đời loại hình gamegiáo dục trực tuyến là một xu hướng phù hợp với điều kiện phát triển tâm-sinh lýcủa các em HS. Điều này không những mang lại một hình ảnh mới, lành mạnh của tròchơi giáo dục có định hướng trước cộng đồng mà còn đóng góp những giá trị tíchcực cho giáo dục và xã hội. Rất có thể lần đầu tiên các khía cạnh nhân văn củagame sẽ thực sự được tỏa sáng.
Ông Dương Văn Bá, Phó Vụ trưởng Vụ Công tác HS SV - Bộ GD&ĐT nhấn mạnh “Chúngtôi đánh giá rất cao về cuộc thi sáng tạo ý tưởng trò chơi giáo dục. Cuộc thi cótác dụng tốt cho học sinh cũng như phong trào phát triển trò chơi giáo dục, lànhmạnh. Tôi hi vọng các sở GD&ĐT, nhà trường sẽ phối hợp chặt chẽ với Trung ươngĐoàn, Trung ương Hội và Hội đồng Đội Trung ương để phát triển, thúc đẩy các cuộcthi như thế này”.
Những tín hiệu tích cựcTheo đại diện của Ban Tổ chức, sau gần 4 thángphát động, cuộc thi đã nhận được sự ủng hộ tích cực của các thầy cô giáo, cácbậc phụ huynh cũng như sự tham gia nhiệt tình của các em học sinh trên mọi miềnđất nước với nhiều bài viết, ý tưởng, đề xuất hết sức tâm huyết, sáng tạo thểhiện đúng tâm tư, nguyện vọng của lứa tuổi học sinh.
Em Lý Diễm Hương, học sinh trường THPT Lương Thế Vinh chia sẻ: “Em tham gia cuộcthi vì cuộc thi tạo cơ hội cho các em và các bạn hiện thực hóa ước mơ của mình.Ý tưởng của chúng em sẽ không chỉ nằm trên những trang giấy mà chúng em sẽ có cơhội được trực tiếp tham gia góp những viên gạch xây dựng lên ước mơ của mình - ướcmơ về một thế giới học đường lành mạnh. Em thích cuộc thi này vì đây là cuộc thidành cho chính học sinh chúng em”.
Ban Tổ chức cho biết một trong những lý chính khiến các em học sinh tích cực vàchủ động tham gia chính là việc các em được đặt vào vị trí trung tâm. Các em vừalà người chơi, vừa là người trực tiếp đánh giá, đề xuất. Chính các em mới làngười hiểu rõ nhất bản thân mình, bạn bè mình, lứa tuổi của mình cũng như mongmuốn những trò chơi như thế nào, tiêu chí ra sao. Bên cạnh đó, nhà trường, phụhuynh luôn bên cạnh, động viên, khích lệ các em thoả sức sáng tạo và mạnh dạn,tự tin đưa ra ý kiến, quan điểm cá nhân.Chủ động sáng tạo, tự mình quyết định sân chơi phù hợp lứa tuổi là nét độc đáo của cuộc thi “Ý tưởng sáng tạo về trò chơi giáo dục”
Bài thi hay mọi ý kiến đóng góp gửi về: Hội đồng Đội Trung ương; số 64 Bà Triệu- Hoàn Kiếm - Hà Nội hoặc email: ytuong@egame.vn.
Hạn cuối nộp bài là ngày 30/10/2013, thời gian tổng kết, trao thưởng dự kiếndiễn ra tháng 11/2013.Mọi chi tiết xin xem tại website:www.chinhphucvumon.vn.
Tấn Tài
">...
【Thời sự】
阅读更多ĐH Y Thái Bình điều chỉnh điểm chuẩn hệ liên thông
Thời sựTại buổi họp báo công bố về điểm sàn năm 2013, nói về mức điểm sàn hệ đào tạo liên thông, Thứ trưởng Bộ GD-ĐT Bùi Văn Ga cho biết: “Với hệ liên thông, điểm sàn tương đương với mức điểm sàn hệ ĐH, CĐ chính quy của các khối thi. Điểm chuẩn do các trường tự xác định”.
Với cách thay đổi điểm chuẩn đột ngột này của ĐH Y Thái Bình, nhiều thí sinh đã bức xúc phản ánh, cho rằng, trường tăng mức điểm cao như vậy đối với thí sinh có bằng tốt nghiệp chưa đủ 36 tháng là không công bằng. Mức điểm tăng như vậy không có thí sinh nào đỗ vì người thi điểm cao nhất cũng chỉ đạt 20,5 điểm.
Trước sự phản ánh của thí sinh, ngày 18/8, Trường ĐH Y Thái Bình đã rút lại thông báo tăng mức điểm chuẩn và đưa lại mức điểm chuẩn như thông báo ban đầu.
Trao đổi với báo chí ngày 19/8, lãnh đạo nhà trường xác nhận thông tin phản ánh của thí sinh là đúng. Lý do thay đổi điểm chuẩn so với dự kiến ban đầu là thông tin từ Bộ GD-ĐT cho rằng, trường không thể lấy điểm chuẩn hệ liên thông thấp hơn hệ chính quy khi thí sinh cùng tham gia một kỳ thi, nên trường buộc phải điều chỉnh điểm chuẩn. Ngay sau khi có phản ánh của thí sinh, Hội đồng tuyển sinh nhà trường đã họp bàn, thống nhất phương án điểm chuẩn hệ liên thông có bằng tốt nghiệp dưới 36 tháng về cơ bản giống như dự kiến ban đầu.
Theo đó, điểm chuẩn ngành Y Đa khoa là 16,5 điểm, dược 15 điểm và ngành Y học cổ truyền 18 điểm, tăng 2,5 điểm so với dự kiến nhưng số trúng tuyển vẫn không đổi vì chỉ có 2 thí sinh đạt từ 15,5 trở lên gồm một thí sinh đạt 18 và một đạt 20,5 điểm. Bên cạnh đó, trường điều chỉnh, điểm chuẩn liên thông với người có bằng tốt nghiệp sau 36 tháng lại tăng lên đúng với dự kiến ban đầu.
Được biết, năm 2013, Trường ĐH Y Thái Bình dành 20 chỉ tiêu cho liên thông chính quy với đối tượng tuyển sinh tốt nghiệp dưới 36 tháng.
(Theo Dân Trí)">...
【Thời sự】
阅读更多
热门文章
- Nhận định, soi kèo Piast Gliwice vs Stal Rzeszow, 18h30 ngày 22/3: Khó khăn hơn dự đoán
- 'Xin phụ huynh đừng quá tâng bốc con'
- Đề xuất đưa cử nhân sư phạm thất nghiệp vào đổi mới giáo dục
- Tạ Đình Phong lên tiếng về tin đồn sinh con, tái hôn với Trương Bá Chi
- Nhận định, soi kèo Israel vs Estonia, 2h45 ngày 23/3: Khởi đầu suôn sẻ
- Chuyện lạ: Phụ huynh mắc võng cổng trường đợi con
最新文章
-
Nhận định, soi kèo Radnicki Sr. Mitrovica vs Zemun, 21h00 ngày 24/3: Cửa dưới đáng tin
-
- Sáng 10/8, Hội đồng tuyển sinh Học viện Hàng không Việt nam thông báođiểm chuẩn nguyện vọng (NV) 1 và chỉ tiêu NV2 . Điểm chuẩn vào ngành caonhất của trường là 22.>> 95 trường công bố điểm chuẩn" alt="Điểm chuẩn Học viện Hàng không cao nhất là 22">
Điểm chuẩn Học viện Hàng không cao nhất là 22
-
Hai chị em sinh đôi - cử nhân sư phạm ĐH Đồng Tháp Đặng Thị Thanh Thảo và Đặng Thị Thu Thảo (áo sậm) hiện làm nhân viên trực tổng đài cho một hãng vận tải tại TP.HCM
Niềm tự hào đắng ngắt
Chỉ vào tấm bằng khen lớn treo cạnh tấm hình bốn đứa con mặc áo cử nhân ngày ra trường, ông Hùng cho biết năm 2008, gia đình ông được chủ tịch UBND tỉnh Đồng Tháp tặng bằng khen “Gia đình hiếu học”. Ông Hùng rất tự hào với tấm bằng khen ấy.
Thế nhưng niềm tự hào của ông mau chóng trở nên đắng ngắt khi cả bốn đứa con ra trường đều không có việc làm. Đặc biệt, số nợ vay ở Ngân hàng chính sách xã hội cho bốn người con đi học (hơn 100 triệu đồng) đến nay vợ chồng ông Hùng vẫn chưa trả được đồng nào.
Ông Hùng đã cùng con vác đơn đi khắp nơi xin việc. Cứ mỗi lần nghe ở đâu có nhu cầu tuyển dụng là ông tìm đến, đi riết rồi cũng hết tiền hết bạc, đuối sức luôn.
Bà Nguyễn Thị Hà (vợ ông Hùng) kể mấy đứa nhỏ cũng đi tìm việc cả hai năm qua, nhưng đến nay chỉ có mỗi mình đứa lớn Đặng Thị Hiếu (tốt nghiệp cử nhân ngữ văn) được Phòng giáo dục - đào tạo huyện Tam Nông nhận vào đứng lớp hai tháng nay.
Ba người con còn lại là Đặng Thanh Thảo (cử nhân vật lý) làm việc thời vụ, lúc có lúc không. Riêng Đặng Thị Thu Thảo (cử nhân sử học), Đặng Thị Thanh Thảo (cử nhân địa lý) đi làm công nhân cho một cơ sở chế biến cá tra xuất khẩu.
Và mới đây, nhờ người quen giới thiệu, Đặng Thị Thanh Thảo và Đặng Thị Thu Thảo đã đến TP.HCM, trực tổng đài điện thoại cho một doanh nghiệp vận tải với mức lương 3 triệu đồng/tháng.
Hiện cả hai làm nhân viên trực tổng đài của một hãng taxi tại TP.HCM, sống tạm bợ trong căn phòng trọ. Gia đình họ đã vay nợ cả trăm triệu đồng cho con ăn học
Trường hợp của Nguyễn Thành Nhân, 28 tuổi, ngụ xã Long Khánh A, huyện Hồng Ngự (Đồng Tháp), cử nhân khoa học máy tính Trường ĐH Đồng Tháp, cũng không khá gì hơn. Sau nhiều năm ngồi ở giảng đường, đến khi ra trường gia đình Nhân đã phải bán 5 công đất để trả nợ.
Từng tốt nghiệp CĐ công nghệ thực phẩm ở Trường CĐ Cộng đồng Đồng Tháp, vác đơn xin việc khắp nơi nhưng chẳng chỗ nào nhận.
Năm 2006, Nhân tiếp tục nộp đơn thi và trúng tuyển vào ngành khoa học máy tính Trường ĐH Đồng Tháp. Năm 2011, Nhân tốt nghiệp ra trường thì được hướng dẫn học thêm sáu tháng để lấy chứng chỉ sư phạm nhằm “rộng cửa” xin việc làm.
Thế nhưng, sau khi nộp đơn cả chục nơi trong tỉnh, Nhân đi Long An, Bạc Liêu, Cà Mau để xin việc nhưng chỗ nào cũng từ chối hoặc không hồi âm. Sau một thời gian dài thất nghiệp, nghe bạn bè giới thiệu, Nhân đăng ký học thêm lớp sửa chữa laptop do Trung tâm Chipset TP.HCM tổ chức.
Như vậy, tính ra Nhân có tổng cộng bốn tấm bằng cùng các chứng chỉ nghề nghiệp nhưng mãi tới tháng 9-2013, Nhân mới được một công ty ở TP Cao Lãnh nhận vào làm công việc bảo trì phòng Internet với lương 3 triệu đồng/tháng.
Nối dài danh sách thất nghiệp
Hai chị em sinh đôi - cử nhân sư phạm ĐH Đồng Tháp Đặng Thị Thanh Thảo và Đặng Thị Thu Thảo (áo sậm) hiện làm nhân viên trực tổng đài cho một hãng vận tải tại TP.HCM
Ngoài 3.000 sinh viên ra trường đang thất nghiệp, theo thống kê mới nhất từ Trường ĐH Đồng Tháp, trong năm học 2013-2014, trường sẽ có thêm 1.674 sinh viên ra trường, 2/3 số sinh viên này là con em của tỉnh Đồng Tháp. Trong số này có 1.035 sinh viên ngành tiểu học - mầm non, 639 sinh viên khối THPT.
Theo ông Nguyễn Thanh Bình, chuyên viên phòng tổ chức cán bộ Sở GD-ĐT Đồng Tháp, trong năm học 2013-2014, ngoài 23 chỉ tiêu tuyển dụng mới phục vụ hai trường THPT chuyên, tỉnh Đồng Tháp không có chỉ tiêu tuyển dụng sinh viên mới ra trường về dạy ở khối THPT.
Khối tiểu học - mầm non có khoảng 450 chỉ tiêu thì khối mầm non đã tuyển đủ. Riêng khối tiểu học cần 177 chỉ tiêu, chủ yếu là các môn nhạc, họa, TDTT đang tuyển.
Việc giải quyết việc làm cho các tân cử nhân ngày càng trở thành gánh nặng cho Đồng Tháp, bởi tỉnh này hiện có khoảng 8.398 sinh viên đang theo học ngành sư phạm và sẽ ra trường trong ba năm tới.
Ông Phan Văn Tiếu - phó giám đốc Sở Nội vụ tỉnh Đồng Tháp - cho biết bắt đầu từ năm 2013, UBND tỉnh đưa hình thức tuyển dụng cán bộ công chức theo hình thức thi tuyển công khai. Hiện các cơ quan hành chính của tỉnh đang có nhu cầu tuyển dụng khoảng 180 vị trí.
Và ngay khi Sở Nội vụ ra thông báo tuyển dụng công khai, đã có hơn 800 hồ sơ tham dự thi tuyển.
Một giải pháp khác nhằm giải quyết việc làm cho sinh viên ra trường là tỉnh sẽ “thanh lọc” đội ngũ cán bộ công chức từ cấp xã đến cấp tỉnh.
Trước mắt tỉnh Đồng Tháp đang triển khai thực hiện đề án “Nâng cao năng lực cán bộ công chức chính quyền cấp xã phường và thị trấn” để dần loại những cán bộ yếu kém, nhằm tạo điều kiện cho số sinh viên ra trường chưa có việc làm thế vào.
Thế nhưng theo ông Tiếu, hiện toàn tỉnh Đồng Tháp chỉ có hơn 2.600 cán bộ công chức chính quyền từ xã đến tỉnh, nên cho dù có thay thế hết cán bộ yếu kém thì cơ hội tạo việc làm cho sinh viên mới ra trường cũng không đủ!
(Theo Thanh Tú/ Tuổi Trẻ)" alt="Tốt nghiệp rồi... thất nghiệp">“Trách nhà trường là hơi oan”
Liên quan đến giải pháp tìm việc cho sinh viên ngành sư phạm ra trường không có việc làm, PGS.TS Nguyễn Văn Đệ - hiệu trưởng trường ĐH Đồng Tháp - cho biết một trong những nguyên nhân chính dẫn đến tình trạng dư thừa giáo viên là do công tác quy hoạch tổng thể nguồn nhân lực của các tỉnh ĐBSCL mấy năm qua chưa làm được.
Vì vậy, đã đến lúc các tỉnh, các trường đại học trong vùng phải ngồi lại với nhau để xác định nhu cầu và năng lực đào tạo của từng tỉnh, từng trường để xem tỉnh nào có nhu cầu bao nhiêu, trường nào có thế mạnh môn nào để có kế hoạch đào tạo cụ thể. Vấn đề là các tỉnh, các trường phải có sự liên kết với nhau. Tại sao các ngành nghề, lĩnh vực khác như nông nghiệp, công nghiệp lại đặt vấn đề liên kết vùng, trong khi giáo dục chưa được đề cập nên chưa làm được.
“Trên thực tế, bản thân người học không bao giờ biết được năm năm sau ngành này cần bao nhiêu, ngành kia dư bao nhiêu nên nếu có trách trường đào tạo là hơi oan cho các trường. Lấy ví dụ như ngành ngân hàng, năm năm trước liệu có ai biết được học ngành này phải vất vả xin việc như ngày hôm nay? Do đó nếu chỉ trách trường nào hoặc tỉnh nào để dư thừa nguồn nhân lực là không khách quan” - ông Đệ khẳng định.
Ông Đệ cũng cho biết thêm bản thân Trường ĐH Đồng Tháp đã chủ động giảm số lượng đào tạo từ mấy năm qua. Chủ trương chung là giảm 10% nhưng Trường ĐH Đồng Tháp đã giảm nhiều hơn con số đó, và mạnh dạn chuyển sang hình thức bồi dưỡng nâng cao trình độ chuyên môn nghiệp vụ cho đội ngũ giáo viên để đáp ứng nhu cầu thực tế của xã hội.
Tốt nghiệp rồi... thất nghiệp
-
Thủ khoa 'vật vã' 3 năm mới có việc, lương thấp
-
Nhận định, soi kèo U19 Serbia vs U19 Bỉ, 23h00 ngày 22/3: Điểm tựa sân nhà
-
- "Tôi nhớ quê hương tôi, nhiều khi trào nước mắt. Những người đi thích đi châu Âu, đi châu Phi, đi vòng quanh thế giới, họ có suy nghĩ và ước mơ riêng của họ. Còn ước muốn một đời của tôi là đi cho hết đất nước mình". Trên dòng sông Quây Sơn, dưới chân Thác Bản Giốc, nhiều hàng hóa, đồ lưu niệm Việt Nam được bày bán. Ảnh: Lê Anh Dũng
Có, tôi có nhớ chứ.
Tôi đọc Tú Xương, muốn đi Nam Định để xem con ngựa gỗ què một chânng trước nhà cụ xứ có còn không. Tôi muốn đến đứng trước mảnh sân nơi ông Tú đưa đồng bạc mà hỏi ông cử Cóc võ nghệ tinh thông có đánh nổi một con mụ đầm xòe này không. Tôi cố tưởng tượng mảnh đất Vị Hoàng thời ấy, có nghè Bân và ấm Kỷ, có cử Nhu, hàn Tịch, bà Hanh Tụ, chú Sìu Châu, lại có một ông Tú thi cả thảy tám lần không đỗ, thất thời lỡ vận, cứ sáng mang ô đi tối lại cắp ô về.
Đọc Trương Định, tôi nhớ Gò Công, nơi con chim khổng tước còn hót vang ngày mở đất. Không biết có ai ở Gò Công còn nhớ Bình Tây Đại Nguyên Soái Trương Định, nhớ các bà Lê Thị Thưởng, Trần Thị Sanh không? Có nhớ câu hò "Giặc Tây xâm chiếm cõi bờ, chàng đi giết giặc thiếp chờ năm canh" không? Hay ông bà nay cũng chỉ là tên một con phố, một đoạn đường, người ta chỉ nhắc đến khi bàn chuyện đất đai, và những câu hò là chuyện của những người đã cũ? Tôi vẫn nghe nói bản chất của con người ta từ khi mới lọt lòng mẹ đã là vô ơn.
Tôi muốn đi xuồng trên dòng kinh Ngã Bảy, ở ngã ba sông rộng mênh mông những cây đước, cây dừa. Tôi nhớ năm ấy chúng tôi dậy từ lúc gà còn chưa gáy, chạy xe máy một mạch từ Sóc Trăng, đến Cà Mau lúc tám giờ sáng. Đó là lần thứ hai tôi gặp chị Tư, chị nói "Tụi mầy đi chơi mà như đi ăn cướp." Tôi nhớ năm ấy hình như người ta chưa dùng từ phượt.
Tôi muốn lại vào chùa Mía, muốn ngồi uống nước chè trước cổng thành cổ Sơn Tây. Thành cổ Sơn Tây ban đêm người ta thắp đèn điện mờ mờ, có thảm cỏ và mấy cây đại nở hoa trắng. Chùa Mía cũ, có những cái lu lớn bằng sành đặt trước sân. Từ Sơn Tây qua Phú Thọ bằng một chiếc đò ngang, có con đê chạy dọc theo bờ sông Hồng. Người ta cấy lúa ở những mảnh ruộng dưới triền đê ấy.
Tôi muốn đi Thái Nguyên thăm ông Lắm và ngọn đèn hột vịt. Con đường từ Hà Nội lên Thái Nguyên đầy bụi bặm. Chợ Thái Nguyên ban ngày vui, bán nhiều búp chè khô, nhưng ban đêm thì buồn. Thái Nguyên bây giờ ra sao? Ông già Lắm bây giờ ra sao? Tôi không biết. Có những người ta chỉ gặp một lần trong đời, rồi thôi.
Tôi thèm được rong ruổi trên con đường Tú Lệ. Tôi nhớ cảm giác đứng một mình trên đỉnh đèo Khau Phạ cao một nghìn hai trăm mét lúc đồng hồ chỉ năm giờ rưỡi chiều. Họa hoằn lắm mới có một người Mèo cõng bó củi đi ngang qua trong màn sương trắng mịt mù, cách chừng năm mét không nhìn rõ. Tôi đi xe máy qua những khúc cua tay áo, những đoạn đường núi ngoằn ngoèo, mấy lần suýt rơi xuống vực, đến Mù Cang Chải đúng lúc trời sập tối. Mù Cang Chải mùa này lạnh không nhỉ? Bà cụ già đã cho tôi ở nhờ tối hôm ấy, và run run hỏi "Sao cháu cho bà nhiều thế?" khi tôi dúi biếu bà ít tiền sáng hôm sau, có còn khỏe mạnh không? Chú bé nhoẻn nụ cười hiền lành khi bảo "À anh biết chị Lý à, hôm nọ em có nghe chị ấy hát ở trường" rồi năm ấy có đậu đại học không? Con suối sau nhà có còn chảy ầm ào không?
Tôi cũng nhớ quê tôi, mảnh đất mà mỗi lần nhắc đến tôi lại nói đùa là không có nổi một cái tên trên bản đồ. Quê tôi nghèo khổ đói rách, không có ai biết hát "À ơi táo rụng sân đình, thương anh một mình, một mình nhớ em," chỉ có một chị bị điên từ lúc nào không rõ vẫn hay lang thang ở chợ Bến Dầu. Bọn con nít chúng tôi chọc nhau, nói "Mi điên như Thu Yên Bến Dầu." Tết năm ngoái tôi về, chợ Bến Dầu tiêu điều xơ xác, gió từ sông thổi vào lán chợ nghe u u. Ngôi trường thuở nhỏ tôi học, đằng sau có mấy cây trâm ra trái từng chùm màu tím, bây giờ là bãi cỏ hoang, người ta cho bò ăn. Tôi muốn viết về làng tôi, mà lần lữa mãi đến giờ vẫn chưa viết được.
Nên bạn ạ, tôi nhớ chứ. Tôi nhớ quê hương tôi, nhiều khi trào nước mắt. Những người đi thích đi châu Âu, đi châu Phi, đi vòng quanh thế giới, họ có suy nghĩ và ước mơ riêng của họ. Còn ước muốn một đời của tôi là đi cho hết đất nước mình. Cũng có lúc tôi tiếc tôi không sinh ra khoảng năm sáu mươi năm về trước, lúc còn chiến tranh bom đạn, để hiểu hơn về những thứ đã mất đi không còn tìm lại được nữa. Nhưng rồi tôi lại mừng cho mình không phải chịu nỗi đau của những con người bị buộc phải rời bỏ quê hương, xa lìa xứ sở, cái nỗi đau mà tôi biết là tôi không bao giờ hiểu hết. Vì có biết bao nhiêu chuyện tôi không bao giờ hiểu hết, từ những chuyện thoạt nghe có vẻ như là đơn giản lắm. Như lúc đi lang thang ở Mù Cang Chải, dưới những thửa ruộng bậc thang, tôi gặp một anh đứng bên trụ xăng bơm có hàm răng vẩu nửa vàng nửa đen, anh vẫy tay cười với tôi và nói to một câu rất dài bằng tiếng Mèo.
Phan An
" alt="Quê hương thu nhỏ">Quê hương thu nhỏ